Chương 47
“Xem ra đã không sai biệt lắm . . . . . .” Tuyền quan sát tình huống bốn phía trên mặt đất, muốn tìm bóng dáng của Phạm, nhưng. . . . . .”Sao không nhìn thấy Phạm đâu?”
Bọn nhỏ lục tục từ trên cây nhảy xuống, mỗi người trên mặt mang vẻ vui sướng cùng vui thích! Chỉ có Diệc Ưu. . . . . .
“Bệ hạ!” Diệc Ưu chạy về phía Tuyền, ngữ khí lộ ra vẻ lo lắng “Bệ hạ, ở đó!”
Tuyền hiểu được, tức khắc theo hướng y vừa chỉ chạy tới, “Phạm!”
“Diệc Ưu nhìn thấy phụ thân?” Thần đưa một tay lên đỉnh đầu nhìn lại, miệng huýt sao nói, “Thị lực không tồi thôi, tốt lắm, hiện tại chỉ cần đi đem bọn Tiểu Tứ trở về là có thể xuống núi . . . . . .”
“Nhưng. . . . . .” Diệc Ưu cũng không có lạc quan như hắn, nếu y vừa rồi không có nhìn lầm. . . . . . Phạm hắn. . . . . .
“Nhưng?” Phong chú ý tới chữ cổ quái này, nhất thời cảm thấy rất không thích hợp!
Dự cảm quả nhiên không sai, không quá lâu, tiếng vó ngựa dồn dập cùng với thanh âm của Tuyền truyền đến: “Người tới. . . . . . Mau tới a. . . . . . Mọi người đi nơi nào rồi? !”
“Ba ba, xảy ra chuyện gì?” Thần cũng phát hiện , “Chẳng lẽ. . . . . .”
“Giá!” Tuyền đầu đầy đổ mồ hôi cưỡi khoái mã, Phạm được hắn che giữa hai tay, sắc mặt có chút tái nhợt.
Vừa nhìn thấy có người, Tuyền tựa như thấy cứu tinh, vội vàng dừng ngựa lại, rất nhanh nhưng cũng không mất ôn nhu mà đem Phạm lập tức bế xuống dưới, “Diệc Ưu, Diệc Ưu đâu? Giúp ta nhìn Phạm”
Bộ dáng của Phạm rất kỳ quái, tựa hồ cả người đều không có khí lực, phải dựa trên người Tuyền mới có thể đứng, sắc mặt tái nhợt quá mức, hơi thở không ổn định, ánh mắt cũng có chút mờ mịt. . . . . .
“Ta ở trong này!” Diệc Ưu đi đến trước mặt Tuyền, “Phạm thúc thúc xảy ra chuyện gì?”
“Ta không biết. . . . . .” Tuyền hoang mang rối loạn, đã không còn bình tĩnh và lý trí như trước, hai tay khẽ run mà ôm lấy vợ, suýt nữa ngay cả nói cũng nói không xong, “Ta tìm được hắn. . . . . . Không biết sao lại. . . . . . Hắn đối ta nở nụ cười, rồi mới. . . . . . Gục xuống. . . . . . Ta thật sự không biết. . . . . . Sao lại như vậy?”
“Mau để y nằm thẳng xuống!” Du Kiềm giống như biết được, “Mau tìm xem trên người y có miệng vết thương nào không. . . . . . Có lẽ là. . . . . . Nhện. . . . . .”
Tuyền nói gì nghe nấy, chỉ cần có thể làm cho Phạm khôi phục, muốn hắn chết cũng được! Thần tiến lên giúp hắn một phen, Tuyền đem đầu của Phạm đặt trên đùi của Thần, tự mình tìm kiếm cái gọi là “miệng vết thương” kia, vừa tìm còn vừa phân phó: “Tiểu kẹo đường. . . . . . Đi tìm Tiểu Tứ cùng Ngạn, quân lính tiếp tục tiêu diệt đám nhện còn sót. . . . . . Thao Liễm vương, không có việc gì thì mang các dũng sĩ của ngươi trở về đi. . . . . .”
“. . . . . . Hiểu!” Phong lập tức quay đầu chạy tới bên hồ, có lẽ Tiểu Tứ có biện pháp có thể khiến ba ba tỉnh táo lại.
“Các dũng sĩ tộc ta thì ta sẽ an bài. . . . . . Nhưng hiện tại ta không muốn đi!” Kì Viêm cũng không biết bản thân vì sao lại lựa chọn lưu lại, hắn đã muốn hoàn thành ước định với Hồng Lẫm, nhưng hắn vì sao còn chưa muốn đi? Hắn đang chờ mong cái gì sao?
“Tùy ngươi!” Khẩu khí của Tuyền thật không tốt, hắn phẫn hận cắn môi dưới, “Miệng vết thương. . . . . . Miệng vết thương rốt cuộc ở nơi nào!”
“Tuyền thúc thúc không cần vội, Phạm thúc thúc không có việc gì!” Thấm Diêu có chút khó xử, tuy rằng biết khuyên giải an ủi không có tác dụng, vẫn là không khỏi nói ra.
Tuyền lau mồ hôi của mình, ánh mắt càng không ngừng ở trên người Phạm tìm kiếm, nhìn sắc mặt Phạm càng ngày càng kém, nhiệt độ cơ thể cũng càng lúc giảm đi, hắn thật sự sợ hãi!
Bất tri bất giác, trong ánh mắt giống như có cái gì đó bừng lên, một dòng dịch thể chảy ra liền xen lẫn cùng mồ hôi chảy trên khuôn mặt, “Phạm, kiên trì chút. . . . . . Ngươi đã đáp ứng ta. . . . . . Ngươi đáp ứng bồi vi phu cùng du sơn ngoạn thủy. . . . . . Ngươi đã nói quyết không nuốt lời. . . . . . Khó có được bọn nhỏ đều có gia đình, ngươi không thể cứ ngủ đi như vậy! Ta không cho phép!” Như là muốn động viên Phạm, nhưng càng như là muốn an ủi chính mình.
Kì Viêm nhìn hắn, có chút không thể tin vào hai mắt của mình. . . . . . Tiền nhiệm hoàng đế bệ hạ của Kỳ Nghệ, nguyên lai là người như vậy sao? Nếu hoàng hậu của hắn đã chết. . . . . . Hắn sẽ thế nào đây? Hắn ta mặc dù nghĩ như thế, nhưng miệng lại bất giác chuyển động, “Bắp đùi. . . . . . Giống như có chút kỳ quái!”
“. . . . . . !” Tuyền cuối cùng chú ý tới nơi đó, không quan tâm gì khác xé mở ống quần của Phạm, “Đây là?”
“Ngô. . . . . .” Phạm có chút cảm thấy đâu đớn.
Hai vết răng cưa của con nhện lưu lại rõ ràng hiện ra trước mặt bọn họ, miệng vết thương rất nhỏ không có chảy máu, nhưng có thể thấy được trong miệng vết thương kia có chứa máu độc gần như màu đen!
“Quả nhiên không sai!” Du Kiềm chau mày, “Trúng độc . . . . . .”
“Có biện pháp gì không?” Tuyền vội vàng hỏi.
Tiếp tục đọc →