[LABMPN] Chương 2

[2]

“Tiểu Chu, đến, giới thiệu cho bản thân ngươi.”

Chu Bình nghe thấy liền đứng lên, xoay người trông thấy lão quán trưởng (quán trưởng = quản lý) đứng phía sau mình.

“Phùng quán trưởng.” Chu Bình đối vị lão quán trưởng hòa ái dễ gần này rất là kính trọng.

Lão quán trưởng trên mặt luôn mang một nụ cười hiền lành, hắn vỗ vỗ vai Chu Bình, “Tiểu Chu, ta giới thiệu với ngươi một chút, vị này chính là Hiểu Thư, đừng nhìn hắn nhỏ tuổi, thanh niên tài tuấn! Tương lai tất có thành tựu!”

Bị Phùng lão quán trưởng xưng là thanh niên tài tuấn nở nụ cười, trong nụ cười tản ra một cổ khí tức trời sinh dương quang, Chu Bình cảm giác đầu tiên chính là vóc người này thật là đẹp mắt.

“Phùng lão, trước đừng khích lệ ta như vậy, từ nay về sau ta còn muốn cùng Chu tiên sinh làm bằng hữu, bị ngươi nói như vậy, trời ạ sau nếu không có đại tác phẩm nào còn mặt mũi nào nhìn hắn a!” Thanh niên nói ra.

“Khi nào thì trở nên khiêm nhường như vậy a?”

Lão Quán trưởng ha ha cười, Chu Bình cảm giác được quán trưởng rất yêu mến vị thanh niên này, thật nghĩ vậy, ánh mắt của thanh niên đang mỉm cười cùng Chu Bình gặp nhau, mục quang của thanh niên lập tức trở nên có điểm không giống với lúc trước. Chu Bình còn chưa biết không được không giống như thể nào, người nọ hình như là có điểm kích động, nhưng mà hắn đang kích động cái gì? Chu Bình khó hiểu.

“Chu tiên sinh, ngươi hảo, ta là Vương Hiểu Thư.” Thanh niên duỗi tay phải ra.

Chu Bình lập tức lịch sự cùng hắn nắm tay, “Ngươi hảo, ta là Chu Bình.”

Cứ theo thường quy, ngoại trừ gặp những vị lãnh đạo, bằng không bình thường hằng ngày lễ nghi bắt tay thì vung 2-3 cái nên buông tay, nhưng mà 10 giây Chu Bình phát hiện Vương Hiểu Thư đều không có buông lỏng tay, theo bản năng hướng hắn nhìn thoáng qua, phát hiện Vương Hiểu Thư đang dùng một loại ánh mắt kỳ quái quan sát chính mình.

“Vương tiên sinh?” Chu Bình nhẹ nhàng mà gọi hắn một tiếng.

Vương Hiểu Thư ánh mắt trong nháy mắt hiện lên một tia ánh sáng, “Vâng!”

“Ách……” Chu Bình không biết người nọ vì cái gì đột nhiên một bộ chờ mong, hắn có chút ngượng ngùng chỉ chỉ tay phải bị hắn cầm,“Cái này……”

“A, ha ha, không có ý tứ.” Vương Hiểu Thư dứt lời mới buông lỏng tay ra.

“Tiểu Chu, Hiểu Thư mới chỉ định muốn ta giới thiệu ngươi với hắn.”

“A? Vì cái gì?” Chu Bình mới mở miệng hỏi, lập tức phát hiện mình giống như hỏi có chút không lễ phép.

“Ha ha, không biết,” Phùng quán trưởng cũng nhìn Vương Hiểu Thư, “Có phải là bởi vì Tiểu Chu chúng ta lớn lên đáng yêu?”

Tiếp lời Phùng quán trưởng cười nói,“Ngươi đoán Tiểu Chu chúng ta năm nay bao nhiêu tuổi .”

Vương Hiểu Thư nghĩ nghĩ,“Vừa tốt nghiệp đại học?”

“Ha ha, con của hắn vừa lên tiểu học, nhìn không ra a?”

Vương Hiểu Thư ra vẻ kinh ngạc, lắc lắc đầu nói,“Nhìn không ra.”

Chu Bình có chút ngượng ngùng, trong ánh mắt lộ ra ngại ngùng,“Phùng quán trưởng, ngươi lão bắt một người mặt trẻ con ra đùa giỡn.”

“Ha ha, mặt trẻ con không tốt sao, nhịn lão, chờ ngươi đến ta đây đem tuổi cũng biết chính mình có bao nhiêu hạnh phúc.” Lúc này có người ở đằng sau gọi Phùng lão, Phùng lão lên tiếng, quay đầu cùng Chu Bình và Vương Hiểu Thư nói,“Ta qua chào hỏi, các ngươi chậm rãi trò chuyện.”

Chu Bình còn không có kịp phản ứng, Phùng lão quán trưởng cũng đã đi ra, Chu Bình không am hiểu cùng người xa lạ giao tiếp, hắn chính buồn rầu nên tìm chủ đề gì cùng người thanh niên mới quen này nói, đối phương ngược lại mở lời trước.

“Chu tiên sinh là người địa phương?”

“Đúng, ngươi sao?”

“Ta Bắc Kinh .”

“Bắc Kinh ? Khẩu âm không giống.” Chu Bình phát hiện Vương Hiểu Thư có hiện tượng nuốt chữ không nghiêm trọng lắm.

“Không giống?” Vương Hiểu Thư cười cười,“Có thể là vì ta tương đối sớm học ở Mỹ, tại đó cùng người Trung Quốc giao tiếp chúng ta sử dụng tiếng phổ thông, có thể bởi vì vậy mà dạng quốc ngữ ta quen nói chuẩn một chút.”

“A…… Ngươi tốt nghiệp chưa?”

“Nhanh.”

“A……”

Chu Bình a hết sẽ không lên tiếng, giữa hai người lập tức xuất hiện một cái xấu hổ tẻ ngắt. Vương Hiểu Thư kỳ thật có chút khẩn trương, bởi vì quan tâm ngược lại trở ngại hắn phát huy năng lực giao tiếp bình thường của mình, hắn nói chính mình không cần khẩn trương, nhất định phải hảo hảo nắm chắc cơ hội lần này khiến Chu Bình lưu lại ấn tượng tốt.

“Nghe Phùng lão nói Chu tiên sinh ngươi đối đồ cổ hiểu biết rất rõ?”

Chu Bình vô ý thức sờ lên cổ của mình,“Hiểu biết rất rõ cũng không dám nhận, chỉ là thích đi tiếp xúc thứ gì đó của phương diện kia mà thôi.”

“Nhưng thật ra là ta đối đồ cổ cũng cảm thấy hứng thú, nhưng là bây giờ còn là thường dân, trước bị người hãm hại qua vài lần, mua chút ít đồ cổ giả về, tiền bị gạt còn không phải là trọng yếu nhất, ta là một mực khổ nổi không có thầy tốt bạn hiền cho ta chỉ dẫn.”

Chu Bình trông thấy Vương Hiểu Thư cười khổ, không lý do đối với hắn đồng tình tăng lên, hảo cảm cũng theo đó mà đến, Chu Bình chính là một người đơn giản như vậy.

“Vì cái gì không mời Phùng quán trưởng ?”

“Phùng lão bận rộn như vậy, cái đó không biết xấu hổ quấy rầy lão nhân gia.”

“A.” Chu Bình gật gật đầu, cho rằng đối phương là người hiểu lễ phép.

Chu Bình cứ như vậy gật gật đầu xong việc, Vương Hiểu Thư cũng không có đợi đáp án hắn muốn.

Vương Hiểu Thư nhìn Chu Bình một mực khiêm tốn cười nói, nội tâm của hắn kỳ thật sớm đã phức tạp không thôi. Nếu như lần đầu tiên gặp là ngẫu nhiên, như vậy lúc này đây gặp lại hắn liền không cách nào thuyết phục chính mình buông tay, Vương Hiểu Thư mặc kệ tương lai sẽ thế nào, hắn chỉ nghĩ giờ khắc này nghe theo ý nguyện của nội tâm, hắn muốn kết giao với người nam nhân này, vì vậy hắn quyết định dứt khoát trực tiếp mời.

“Ta có một yêu cầu quá đáng, không biết Chu tiên sinh có thể hay không giúp một chút.”

“Chuyện gì? Có thể giúp đỡ nhất định giúp!”

“Ta nhìn trúng một đồng mạo ngũ sắc Thanh sơ, nhưng là ta sợ bị hãm hại, không biết có thể hay không thỉnh Chu tiên sinh giúp một chút, đến lúc đó giúp ta cùng nhau phân biệt?” Trên cơ bản Vương Hiểu Thư là nói lung tung một trận.

Nhưng mà Chu Bình cũng không có hoài nghi,“Đồng mạo ngũ sắc? Tốt, không có vấn đề, khi nào? Ta giúp ngươi nhìn xem.”

“Ta cùng người bán xác định thời gian sau thông tri ngươi, được không?”

“Tốt, vậy ngươi nhớ số BP của ta,” Chu Bình nhân tâm nói,“Vẫn là đem số trong nhà cùng số điện thoại cho ngươi a.”

“Hảo.” Vương Hiểu Thư cố gắng đè xuống ý nguyện đặt được mà muốn giơ lên khóe miệng.

Phùng quán trưởng chuyến này chào hỏi sẽ không có trở về rồi, nhưng Chu Bình phát hiện thanh niên gọi Vương Hiểu Thư này nói chuyện rất thú vị, cơ trí mà hài hước, hắn ăn nói cùng kiến thức căn bản không giống một người còn đang đọc sách, Chu Bình cùng người này nói chuyện phiếm giống như có thể vĩnh viễn trò chuyện không hết chủ đề.

“Con ta — cách,” Chu Bình ợ rượu,“Gọi Bân Bân, thật đáng yêu !”

“Có ngươi đáng yêu như thế?” Vương Hiểu Thư nhẹ nhàng mà nói.

“Ha ha, ha ha, ân — hẳn là có!”

Nhìn Chu Bình cười khúc khích, Vương Hiểu Thư có ý muốn đưa tay vuốt cặp môi đỏ mọng của hắn, nhưng hắn khống chế được .

“Chu Bình, đến, ta mời ngươi!” Đột nhiên có người đưa tay khoát lên vai Chu Bình.

“Các ngươi vừa rồi luôn kính rượu hắn, hắn đều nhanh say.” Vương Hiểu Thư không để lại dấu vết mở tay người nọ, vừa rồi trong lúc hai người nói chuyện phiếm sẽ không dứt nếu có người tới quấy rầy, Chu Bình bị rót không ít, chỉ là ngại với mình không nói gì Vương Hiểu Thư mới một mực yên lặng theo dõi kỳ biến không đáng nhúng tay mà thôi.

Người nọ mời rượu Chu Bình là cùng đơn vị, hắn cũng bắt đầu có ba phần say, liền làm càn say khắp nơi mời rượu người khác.

“Hắn đâu có say, ánh mắt như nước long lanh không phải còn mở to? Đến, Chu Bình, ta thay quán trưởng mời ngươi! Không uống sẽ không cho quán trưởng mặt mũi a!” Người nọ cao giọng uống, ở đây nhiều người đều nghe thấy được.

Trông thấy Chu Bình đưa tay đang muốn tiếp chén, Vương Hiểu Thư một tay ngăn cản, vượt lên trước tiếp nhận chén kia rượu, uống một hơi cạn sạch, cũng dùng âm thanh có thể cho người ở chỗ này nghe thấy nói,“Bình ca vừa rồi giúp ta qua Phùng lão rồi, hiện tại ta thay hắn đáp lễ chén này!”

Người rót rượu nghe Vương Hiểu Thư nói như vậy, cũng không biết nên thế nào, liền ngượng ngùng rời đi.

“Đi a? Không uống a?” Chu Bình quay đầu nhìn nhìn đồng sự đi xa, sau đó lại chuyển tới nhìn Vương Hiểu Thư,“Ta vừa mới nói đến đâu?”

Vương Hiểu Thư nhìn xem người nọ mở to hai mắt khờ dại vô cùng nhìn mình, liền nhịn không được đụng đến khuôn mặt uống đến hồng hồng của hắn,“Ngươi nói đến đứa con đáng yêu của ngươi.”

“Ân, đúng đúng! Bân bân a, hắn thật sự rất đáng yêu — cách, hắn a mũi giống ta — cách, mắt như mụ mụ, a –” Chu Bình đột nhiên kêu một tiếng.

“Sao vậy a?” Vương Hiểu Thư bị hắn làm hoảng sợ.

Chu Bình đột nhiên lại khôi phục bình tĩnh, hắn thì thào tự nói trong chốc lát, Vương Hiểu Thư rốt cục nghe rõ một câu,“Bân bân ăn cơm .”

“Ta đưa ngươi về nhà a, ngươi say.” Vương Hiểu Thư nói ra.

Chu Bình không có phản đối, vì vậy Vương Hiểu Thư sau một lúc từ trong miệng hắn biết được địa chỉ, liền đỡ hắn ly khai.

Đem Chu bà bà nửa say nửa tỉnh nhét vào tắc xi, Vương Hiểu Thư cũng lên xe. Lúc này Chu Bình đã buồn ngủ, cái mông dính vào ghế liền lập tức nhắm mắt lại nằm xuống, kết quả bịch thoáng cái đập cào cửa sổ xe, ầm khiến cho tài xế cùng Vương Hiểu Thư đều bị hoảng sợ.

May mắn thủy tinh không có đụng nứt ra, mà Chu Bình cũng chỉ là thống khổ nhíu lông mày, sờ loạn vài cái chỗ bị đụng đau liền lại lần nữa tìm tư thế thoải mái mà ngủ. Chu Bình vuốt vuốt, mò tới một cặp đùi thoải mái vô cùng, hắn gối lên, thân thể co lên, ôm cặp đùi kia cứng mềm vừa phải liền không khách khí ngủ.

Chu Bình gối lên đùi thịt có thể ngủ ngon, nhưng mà Vương Hiểu Thư lại đáng thương, bởi vì Chu Bình một tay vòng qua eo hắn, một tay vây quanh bắp đùi của hắn, điểm chết người nhất chính là đầu Chu Bình theo tắc xi thúc đẩy còn thỉnh thoảng đụng chạm đến bộ vị mẫn cảm của Vương Hiểu Thư. Vương Hiểu Thư lắc đầu, hắn cũng không muốn đánh nhau với Chu Bình, nhưng lại không nghĩ chịu loại dày vò này, thật là có điểm khóc không ra nước mắt .

Tắc xi đi lại trong thành phố mà Vương Hiểu Thư chưa quen thuộc, hắn nhìn phố cảnh ngoài cửa sổ, cảm nhận được nhiệt độ trên đùi, hắn thật hy vọng cái này tắc xi vĩnh viễn cứ đi như vậy, đừng có dừng lại.

Nhưng mà đây chỉ là nguyện vọng mỹ hảo mà thôi, tắc xi cuối cùng vẫn là dừng ở trước một tòa nhà.

Chu Bình như trước ngủ rất ngon, Vương Hiểu Thư cõng hắn đi đến số nhà lúc hắn còn không say nói ra, hắn đưa một tay gõ cửa.

Chỉ chốc lát sau, cửa mở, một tiểu hài tử trắng tinh xuất hiện trước mặt Vương Hiểu Thư.

“Ngươi là Bân Bân?”

Hài tử hồ nghi nhìn nhìn hắn, sau đó lại nhìn nhìn người trên lưng hắn,“Ba ba say?”

“Ân, ta có thể vào không?” Vương Hiểu Thư cười nói.

“Vào đi.” Hài tử mở ra cho hắn tiến vào.

Vương Hiểu Thư dưới chỉ thị của tiểu hài tử đem Chu Bình lưng tiến vào gian phòng cạnh nhau đến trên giường.

“Ca ca, cám ơn ngươi, thêm phiền toái cho ngươi.” Hài tử nói ra.

Vương Hiểu Thư sờ sờ đầu Chu Bân, hắn không khỏi nhớ tới đứa con hình dung trong miệng Chu Bình, kỳ thật Bân Bân lớn lên không giống Chu Bình, càng giống như mụ mụ hắn, tuy nhiên chỉ là một mặt duyên phận, nhưng hắn còn nhớ rõ vị nữ sĩ thanh tú mà văn nhã kia.

“Mụ mụ ngươi đâu?” Vương Hiểu Thư hỏi.

“Mụ mụ ở bệnh viện.”

“Mụ mụ ngươi bệnh tình khá hơn chút nào không?”

“Ân, từ khi mụ mụ cùng ba ba từ Bắc Kinh trở về, mụ mụ tốt hơn rất nhiều.” Chu Bân cười nói.

“Phải không?” Vương Hiểu Thư nhịn không được lại sờ sờ đầu Chu Bân,“Ta rất thay các ngươi cao hứng.”

“Ca ca ngươi tên là gì? Là bằng hữu của ba ba?”

Vương Hiểu Thư gật gật đầu,“Không nên gọi ta là ca ca, gọi ta Vương thúc thúc a.”

“A, Vương thúc thúc.”

Ngồi một chút Vương Hiểu Thư liền cáo từ, hắn đi xuống lầu, sau đó nhịn không được ngẩng đầu nhìn cửa sổ nhà Chu Bình, trong lúc này đèn sáng như trước. Vương Hiểu Thư thật lâu mới thở dài, “Quả nhiên không có nhớ kỹ ta .”

Bình luận về bài viết này