Chương 12: Chương cuối
Đêm khuya, Kha Kính ghé vào trong lòng Vệ Ảnh, trong bóng tối ngắm nhìn thụy nhan của ái nhân, ngón tay vuốt qua mi tiệp của ái nhân, đôi mắt, đôi môi muốn đem hết thảy đều vĩnh viễn khắc vào trong lòng của mình.
Ở xung quanhVệ Ảnh bày kết giới, liền đứng dậy đi về phía cửa.
“Kính Nhi, trễ như thế, ngươi còn muốn đi đâu?” Động tác đứng dậy mặc dù rất nhẹ, nhưng vẫn làm Vệ Ảnh đang ngủ say giật mình tỉnh giấc.
“Hư… Nhắm mắt lại, đợi lúc ngươi tỉnh, sẽ phát hiện ta trở lại với ngươi!” Kha Kính trở về giường, ở bên tai Vệ Ảnh nhẹ nhàng nói.
“Ân!” Vệ Ảnh rất nghe lời gật đầu liền nhắm hai mắt lại, tiếp tục mộng đẹp của hắn, trong mộng hắn cùng với Kha Kính rời xa thế tục phân tranh, sống hạnh phúc.
Ngay một khắc y nhắm hai mắt lại, cửa phòng cũng được cẩn thận đóng lại, Kha Kính mượn ánh sao nhỏ nhoi trên bầu trời, đi trên đường nhỏ trong rừng lên đỉnh núi, rừng rậm mùa hè vắng vẻ không tiếng động, ngay cả tiếng ve cũng không hề có, càng đi lên, đường càng dốc khó đi, nhiệt độ xung quanh cũng càng lúc càng thấp, Kha Kính tựa như từ đêm hè đi vào đêm thu, cuối cùng đi vào đêm đông! Thời gian luân chuyển, trong sinh mệnh của Kha Kính, có vẻ rõ ràng như vậy…
Lúc ở trên trời bắn ra đạo tia sáng thứ nhất, Kha Kính đã leo lên đỉnh núi Ngọc Lang —— Đỉnh Ngọc Lang, gió lạnh đến xương, Kha Kính lúc này lại tuyệt không cảm thấy lạnh. Nhìn mặt trời từ hướng Đông từ từ ngoi lên, ánh mặ trời màu vàng qua tầng mây bắn thẳng đến giữa tầng tuyết tại núi Ngọc Lang, tuyết trắng trong suốt phát ra quang mang, tựa như lúc này không phải là đứng ở đỉnh núi Ngọc Lang, mà là trên tầng mây.
“Kính Nhi…” Vệ Ảnh từ trong mộng thức đạy, sờ không thấy người bên cạnh, Vệ Ảnh từ trên giường nhảy dậy, lao ra ngoài! Tìm mùi hương lưu lại trong không trung, hướng đỉnh núi Ngọc Lang điên cuồng chạy lên.
Kính Nhi, lẽ nào lúc này ngươi lại muốn rời ta, tối hôm qua ngươi rõ ràng đã đáp ứng ta, không sẽ rời ta, vì sao lập tức lại đổi ý? Càng đi lên, lòng Vệ Ảnh càng bất an, Kính Nhi, ngươi vạn lần không nên làm chuyện điên rồ, Vệ Ảnh tung người hướng đỉnh núi bay đi, Kính Nhi ngốc, ngươi cư nhiên hạ chú cho ta, Vệ Ảnh luôn ngủ không sâu Kha Kính không thể nào ly khai ngực của hắn lúc đó, vẫn không tỉnh táo, chỉ có thể là Kha Kính lúc đó, hạ chú thuật…