[TQMLH] Chương 61

☆, Chương 61: Giải cứu

 

Corrine chậm rãi thu tay về, sau đó đưa tay bỏ vào túi quần, trên mặt thân sĩ cười: “Kontanstin tiên sinh…” Thanh âm của Corrine dừng một chút, khóe miệng hơi kéo ra, “Có lẽ tôi nên gọi cậu là thượng tướng Kontanstin?”

 

Kontanstin dùng một tay chống đầu, sau đó khẽ cười ra tiếng. Một lát sau, gã dịch lại gần Corrine, thanh âm thấp tựa như đang nỉ non với tình nhân: “Cái nào cũng thích, tùy anh nha.”

 

Corrine nhăn myaf, theo bản năng lui về sau một, cách xa Kontanstin một ít.

 

Kontanstin lộ vẻ bị tổn thương, sau đó làm động tác ‘mời’: “Tướng quân Corrine, tôi có mang một số rượu đỏ từ đế quốc Cady đến, không bằng cùng uống một ly đi?”

 

Ánh mắt Corrine rơi vào trên nút đỏ, trong nháy mắt do dự.

 

“Được.” Corrine nói.

 

Chờ Corrine đi về trước hai bước, Kontanstin mới đi theo.

 

Kontanstin mở cửa một phòng, Corrine đi vào. Bên trong bố trí rất xa hoa đồng thời rất đầy đủ, như nơi ở lâu dài.

 

“Nếu như không phải mồi nhử khá lớn, Corrine, anh sẽ không tới đi?” Kontanstin cười híp mắt nói, trong tay cầm hai ly rượu đỏ, gã đi tới trước mặt Corrine, đưa một ly cho hắn.

 

Corrine nhận lấy ly rượu đỏ: “Một vạn chiến sĩ của đế quốc Cady, thượng tướng Kontanstin quả nhiên đủ tự tin.”

 

Kontanstin tựa vào chỗ Corrine ngồi xuống, hai người cơ hồ dính chặt. Khoảng cách như vậy khiến Corrine rất không được tự nhiên.

 

“Không phải đủ tự tin, chỉ là…” Kontanstin đột nhiên dừng lại, mắt chớp chớp nhìn chằm chằm Corrine, nghiền ngẫm, “Chỉ là bởi vì mị lực của anh cũng đủ lớn. Tính mạng của một vạn chiến sĩ đế quốc Cady, nào có liên quan đến tôi chứ?”

Tiếp tục đọc

[TQMLH] Chương 60

☆, Chương 60: Lẻn vào

 

Biển vũ trụ, vô biên vô hạn, sinh mệnh ở nơi này có vẻ nhỏ bé không đáng kể đến. Tại nơi bóng tối cùng ánh sao thế chỗ nhau, hai mươi lăm chiến thuyền chiến hạm đang an tĩnh đậu ở chỗ này, vô thanh vô tức, hầu như bao phủ trong vũ trụ bao la. Đột nhiên, những chiến hạm kia đồng thời khởi động, sau đó bay về phía trước, lúc bay đến một độ cao, ngoại trừ chiến hạm ở giữa, còn lại đều bắt đầu chậm rãi rơi xuống, chiến hạm ở càng gần ranh giới, tốc độ rơi xuống càng nhanh. Lúc đến một độ cao, những chiến hạm kia đột nhiên ngừng lại.

 

“Mau nhìn!” Đột nhiên có người chỉ vào màn hình nói, xa xa hai mươi lăm chiến hạm phóng to trên màn ảnh, tạo thành một hình vẽ xinh đẹp, hình vẽ y như ký hiệu trên quốc kỳ của đế quốc Oss.

 

Tất cả mọi người nhìn về phía màn hình, sau đó kinh ngạc nhìn một màn kia. Ở một phút kia, phẫn nộ trong lòng bọn họ đột nhiên biến mất, nhiều hơn chính là một tín ngưỡng và tình cảm mãnh liệt. Không có bất kỳ mệnh lệnh nào, tất cả mọi người tự động đứng lên, hướng về phía màn hình hành quân lễ.

 

Nhiều năm sau đó, ảnh chụp cảnh này được thêm vào sách giáo khoa, đây là ảnh chụp đại biểu cho sỉ nhục và vình dự của đế quốc, mà trận chiến kịch liệt kia gần như vô cùng oanh liệt, được ghi chép vĩnh viễn trong sách lịch sử.

 

Mà bây giờ, trên chiến hạm, tất cả mọi người duy trì tư thế kia, thẳng đến khi những chiến hạm kia biến mất, bọn họ mới để tay xuống. Có một số chiến sĩ thậm chí bắt đầu khóc òa lên. Cũng không phải là khóc yếu đuối, mà là cảm động, dường như người nhiều năm lưu lạc ở bên ngoài, đột nhiên cảm giác được đặt chân lên mảnh đất quê hương. Hình vẽ này, khiến những chiến sĩ trong vũ trụ này tìm được lòng trung thành.

 

——

 

“Đế quốc Cady sao lại dám ở vùng núi lửa đang hoạt động lập căn cứ quân sự, lý do duy nhất, liền là bọn họ đã khống chế tinh cầu kia. Núi lửa này, đối với người xâm nhập là ác mộng đoạt mệnh, nhưng mà đối với đế quốc Cady mà nói, cũng là thần thủ hộ.”

 

“Căn cứ tình báo đế quốc, tại giữa vùng núi lửa đang hoạt động, có toàn bộ một vạn chiến sĩ đế quốc Cady, gần như chiếm phân nửa chiến sĩ tráng niên của đế quốc Cady. Kontanstin suất lĩnh là bộ đội tinh nhuệ của đế quốc Cady, nếu như bọn họ biến mất, như vậy đế quốc Cady sẽ nguyên khí đại thương, trong vòng trăm năm vô pháp tái chiến.”

 

“Gián điệp ở giữa hai đại đế quốc gần như là cộng đồng bí mật. Trong cao tầng của đế quốc Cady, cũng có gián điệp của đế quốc Oss. Núi lửa đang hoạt động này, không nhất định là người đoạt hồn của đế quốc Oss, nếu như dùng tốt, cũng có thể chôn vùi đế quốc Cady. Hệ thống điều khiển núi lửa hoạt động, tôi đã nắm được, thế nhưng kíp nổ được trang bị, lại ở trung tâm quân bộ tạm thời của đế quốc Cady.”

 

Thanh âm này không ngừng ở trong đầu quanh quẩn, tựa hồ rất gần, vừa tựa hồ rất xa. Thanh âm cuối cùng thành một loại thần chú đáng sợ, không ngừng lặp lại. Iven chợt ngồi dậy, mới phát hiện mình vừa nãy cư nhiên lại nằm trên giường.

 

Y vươn tay sờ sờ đầu mình, đầu mơ hồ có chút phát đau, hình ảnh vụn vặt dần dần kết lại thành một đoạn ký ức đầy đủ. Y vốn muốn đi cùng Corrine, sau đó… Sau đó có người đánh ngất y!

 

Iven ngay cả giày cũng không kịp mang, vội vã đi tới cửa, mở cửa, liền thấy Kach đứng ở cửa

.

 

“Corrine đâu?” Thanh âm của Iven có chút vội vàng.

 

“Tướng quân đã xuất phát, trước khi xuất phát, hắn bảo tôi chiếu cố ngài thật tốt.” Kach cung kính nói.

Tiếp tục đọc

[TQMLH] Chương 59

☆, Chương 59: Đêm trước

 

Đó là một căn phòng kín, chiến sĩ cao to cường tráng co lại thành một đoàn, hơi run rẩy. Roy thân thể trần truồng, toàn thân trên dưới đều là vết thương, trên người rất nhiều nơi đã kết vảy, máu đỏ sậm từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất. Trong video giống như một đoạn tua chậm, hình ảnh có chút tối mờ, mang khí tức tuyệt vọng, khiến người có  cảm giác hít thở không thông.

 

Roy chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt vốn lóe sáng không chút ánh sáng nào, tựa như một tượng gỗ vậy. Qua thật lâu, Roy đột nhiên vươn tay, bàn tay đến nửa đường, sau đó rơi xuống, hình ảnh hơi ngừng, gương mặt tuyệt vọng của Roy liền chiếu trên màn ảnh.

 

Roy là chiến sĩ đế quốc, nay lại bị lột sạch quần áo tiến hành □□, này không chỉ là vũ nhục đối với chiến sĩ đế quốc, cũng là vũ nhục đối với toàn bộ đế quốc Oss.

 

Corrine chợt đứng lên, cầm ghế bên người, đập về phía video. Thanh âm lớn vang lên, người ở đó mới dần dần phục hồi tinh thần lại, hai tay chiến sĩ  này đều chăm chú nắm thành quyền, mắt đỏ ngầu, tựa như dã thú thoát khỏi xiềng xích, muốn đại chiến một trận.

 

“Tướng quân, chúng ta thỉnh cầu xuất chiến, xin ngài hạ lệnh!”

 

“Đế quốc Cady quá vô sỉ, đế quốc tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ nữa!”

 

Corrine xoay người liền vào phòng làm việc của mình, đến khi quân bộ trung tâm khẩn cấp mở một hội nghị, sau khi hội nghị kết thúc, tất cả chiến sĩ đều được triệu tập ở hội trường lớn.

 

Đế quốc Oss bắt đầu xuất chiến trong vòng một năm, bình thường sẽ hướng địch nhân công kích, thế nhưng một năm gần đây, đế quốc Oss hầu như giữ vững trạm không gian, chỉ lúc địch nhân công kích mới có thể tiến hành phản kích.

 

Đây là một năm sau, đế quốc lần đầu tiên hạ lệnh chủ động xuất kích.

 

Trạm không gian tổng cộng có năm mươi chiến thuyền chiến hạm, những chiến hạm này đủ để toàn bộ chiến sĩ trong trạm không gian tiến vào. Các chiến sĩ tốc độ nhanh chưa từng có, rất nhanh, trạm không gian liền trống không, thậm chí ngay cả phòng giam giữ tù binh cũng trống.

 

Jessy bị bắt làm tù binh, cũng bị áp lên chiến hạm. Nam nhân mặc áo tù rộng lớn, ngoan ngoãn theo sát một đám tù binh, hầu như không ai nhìn ra được hắn là thượng tá ngày xưa của đế quốc Cady. Tất cả tù binh bị nhốt ở một chỗ. Jessy vẫn ngồi xếp bằng tại chỗ, cùng đợi chiến hạm khởi động, sau đó bắt đầu đi. Trên vành tai của Jessy giấu một máy truyền tin, là một máy truyền tinh cỡ nhỏ bằng mỡ, giấu trong da, thành phần giống như tầng da mỡ.

 

“Thượng tướng, như ngài đoán, video kia chọc giận đế quốc Oss, bọn họ hiện tại đang đi về phía chúng ta đóng quân, chuẩn bị quyết một trận tử chiến.” Môi của Jessy nhẹ nhàng động, thanh âm qua da thịt truyền đến máy truyền tin.

 

Bên kia truyền đến một trận cười, sau một lát, liền truyền đến tiếng của Kontanstin, thanh âm hết sức dễ nghe, thế nhưng ngữ khí lại hết sức hung ác: “Tôi sẽ cho bọn họ có đi không về. Jessy thân ái, bọn họ có phải mang theo cậu không? Tôi đối với tù binh của bọn họ như vậy, dựa theo thói quen của bọn họ, nhất định sẽ đem tù binh đưa tới trước mặt của chiến sĩ của chúng ta, sau đó ngay trước mặt đế quốc Cady đích thân giải quyết. Thế nhưng… Trước khi bọn hắn nhìn thấy chiến sĩ của chúng ta, bọn họ sẽ không còn sống…”

 

Iven trong đầu không ngừng quanh quẩn nhìn thấy một màn trong video vừa rồi, phẫn nộ sâu đậm hầu như bao phủ y, Iven lần đầu tiên hối hận bản thân không phải là một chiến sĩ cơ giáp, nếu như có thể, y nguyện ý ra chiến trường, xé nát những người đó.

 

Một lát sau, Iven từ trong tức giận phục hồi tinh thần lại, thần sắc của y nghiêm túc trước nay chưa từng có, đầu óc của y cũng dần dần rõ ràng hơn nhiều. Đuổi phẫn nộ và hối hận ra khỏi đầu, Iven đem mọi việc sâu chuỗi lại suy nghĩ một chút, sắc mặt trở nên càng lúc càng khó coi. Iven chợt đứng lên, đi về phía phòng của Corrine.

 

“Iven, tướng quân đang giam ở bên trong, tròn một ngày không ăn cơm.” Kach canh ở cửa phòng Corrine, nhìn thấy đi tới Iven nói.

 

Iven nhìn thoáng qua cửa phòng đóng chặt, xoay người liền đến căn tin, lúc trở lại, trong tay bưng một phần cơm trưa. Iven gõ cửa, thế nhưng bên trong không có trả lời.

 

“Kach, mở cửa giúp tôi.” Iven nói. Iven biết trên người Kach có chìa khóa.

 

Kach nhìn Iven, liền lấy ra một tấm thẻ, quẹt ở cửa phòng một chút, sau đó đứng qua một bên. Iven đẩy cửa đi vào, sau đó đóng cửa lại.

 

Corrine đang đứng trước cửa sổ thủy tinh đặc chế, ngoài cửa sổ là vũ trụ mênh mông, vô số thiên thể ở bên ngoài xẹt qua, xa xa ánh sao thiện lương. Cảnh sắc rất mỹ lệ, thế nhưng dưới vẻ mỹ lệ an tĩnh này tựa hồ ẩn giấu một ít bão tố.

 

Ánh mắt của Corrine nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn đứng thẳng tắp, cả người tựa hồ biến thành một pho tượng.

 

Iven đi tới, đứng bên người Corrine một hồi. Corrine quay đầu lại nhìn y một cái, Iven đưa thức ăn tới trước mặt Corrine. Corrine một chút muốn ăn cũng không có. Người đang dưới trạng thái tự hỏi rất nhanh không cảm thấy đói. Nhưng nhìn ánh mắt của Iven, Corrine vẫn nhận lấy, đặt trên bàn, người cũng ngồi xuống ghế sa lon.

Tiếp tục đọc

[TQMLH] Chương 58

☆, Chương 58: Tù binh

 

Một khắc kia, Iven đột nhiên tỉnh táo lại, đầu tiên phát ra một chỉ lệnh. Sau đó tốc độ của đối phương quá nhanh, cho dù góc tránh và động tác của cơ giáp đều rất nhanh, nhưng vẫn bị công kích, toàn bộ cơ giáp đều chấn động.

 

“Roy, chúng ta không có chút phần thắng nào.” Iven nói, “Vì thế chúng ta chỉ có thể phòng ngự, đồng thời tìm được thời cơ thích hợp chạy trốn.” Iven nói xong, liền phát tin báo nguy hiểm về tổng hành dinh.

 

Roy cũng theo lời Iven mà làm, thế nhưng một lát sau, bọn họ mới phát hiện, đối phương căn bản không  cho bọn họ một khe hở để chạy trốn. Mục tiêu của đối phương rất rõ ràng, mục đích cũng rất rõ ràng, chính là muốn đánh ngã bọn họ. Đến lúc này, bọn họ đã không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể đối chiến. Đối phương tựa hồ sớm đã theo dõi bọn họ, cắt đứt mọi đường lui của bọn họ, đồng thời cắt đứt liên hệ của bọn họ và đội hữu.

 

Roy bắt đầu công kích, tuy rằng lực đạo của cậu đối với đối phương mà nói, chỉ có thể như gãi ngứa. Mỗi cơ giáp đều có nhược điểm, Iven nhìn cơ giáp của địch nhân trên màn hình phân tích, lại hoàn toàn không có manh mối. Không nhìn ra… Ngón tay của Iven nhanh chóng động, lấy ra số liệu phân tích của mỗi một bộ phận của đối phương.

 

“Roy, công kích đùi phải.” Iven vội vàng nói.

 

Iven vừa nói xong, đầu cơ giáp bị đối phương hung hăng tập kích, sau đó bay ra ngoài. Iven cảm thấy trời đất quay cuồng, một lát sau, vừa mới khôi phục an tĩnh. Iven bò đến vị trí phía trên, sau đó thấy đối phương đang chậm rãi đi tới.

 

“Roy!” Iven gọi một tiếng, Roy hoàn toàn không có phản ứng. Chiến sĩ và cơ giáp vốn là một thể, cơ giáp tổn thương cũng sẽ có ảnh hưởng nhất định đối với chiến sĩ, công kích vào đầu cùng với cú ngã vừa nãy khiến Roy lâm vào trạng thái hôn mê. Iven gần như té đến trước mặt Roy.

 

“Roy!” Iven khẽ vỗ nhẹ mặt của Roy. Roy chậm rãi mở mắt, ngay trong nháy mắt đó, cơ giáp lại bị lật ngược, Iven ôm chặt Roy, bọn họ ở trong khoang điều khiển lăn một vòng, sau đó mới mắc lại khe bàn. Đầu Iven choáng váng lợi hại, chờ lúc thanh tỉnh lại, đầu tiên là kiểm tra thương tích của Roy, lúc phát hiện Roy chỉ hoàn toàn ngất đi thì, Iven thở dài một hơi. Iven lung lay lắc lư từ dưới đất bò dậy, hướng về phía màn hình nhìn lại. Trước mắt trống rỗng, gì cũng không có.

 

“Iven, tọa độ của các cậu!” Chỗ bảng mạnch đột nhiên truyền đến thanh âm thâm trầm của Corrine. Iven ấn nút, bên trong rất nhanh hiển hiện ra một tọa độ, Iven vừa muốn nói chuyện, bên tai đột nhiên vang lên một tiếng thật lớn, mọi thứ trong khoang điều khiển đều rơi vào không trung. Iven quay đầu, liền thấy cửa khoang điều khiển mở ra, một cánh tay cơ giáp màu đen duỗi vào.

 

Iven mở to hai mắt nhìn, phản ứng đầu tiên đó là nhìn tới Roy ở gần cửa. Iven vội vã vọt tới, thế nhưng cái tay kia nhanh hơn, trực tiếp kéo Roy ra ngoài! Iven trơ mắt nhìn Roy biến mất trước mặt mình, mà y lại bất lực!

 

Một lát sau, cái tay kia lại đưa tới, sắc mặt của Iven đã trắng bệch đến đáng sợ. Y xoay người vượt qua, ẩn thân phía sau bàn, sau đó hai tay nắm thật chặt cây cột sau lưng. Cánh tay cơ giáp rất thô bạo, lật ngược hết mọi thứ trong khoang điều khiển, Iven chợt ngồi ngay ngắn, bàn phía sau y bị ném qua một bên.

 

Lúc cánh tay như ác ma chạm đến Iven, Iven cảm giác rợn cả tóc gáy. Thế nhưng y đã mất hết khí lực để trốn. Y không biết đợi chờ mình là cái gì, tử vong hay là khuất nhục…

 

Iven cảm giác được thân thể của mình vọt vào không trung, lúc sắp tới cửa, không khí bên ngoài xông vào, cảm giác thiếu dưỡng khiến y có chút chóng mặt. Đột nhiên, cái tay kia chợt rụt trở lại, thân thể của Iven nhanh chóng rơi xuống, lúc sắp tiếp xúc với đất cát, đột nhiên có một thứ nâng y lên.

 

Lưng y hung hăng đập trên cơ giáp kim loại cứng rắn, đó là cảm giác đầu khớp xương gần như vỡ vụn. Iven còn chưa bình tĩnh lại, liền rơi vào khoang điều khiển của một cơ giáp. Iven nghỉ ngơi một hồi, liền mở hai mắt ra, y quay đầu liền thấy khuôn mặt quen thuộc. Corrine đang ngồi ở vị trí điều khiển, trên khuôn mặt anh tuấn không chút biểu tình.

 

Một phút kia, Iven đột nhiên cảm thấy an tâm, y thấy trên màn hình điều khiển, cái cơ giáp ác ma nhanh chóng thoát khỏi tầm nhìn của Herlius, Herlius đuổi theo, thế nhưng vẫn chậm một bước… Corrine đứng lên, chợt nhấn một nút điều khiển, sau đó xoay người vội vả tới trước mặt của Iven.

 

Iven đột nhiên ôm lấy Corrine. Corrine sửng sốt một chút, vội vã ôm lấy Iven. Iven hít một hơi, lưng y bị thương. Corrine vội vã buông ra, hai tay liền duy trì ở giữa không trung. Đây là lần đầu tiên Iven chủ động ôm hắn, hắn không nghĩ tới là dưới loại tình huống này. Giây phút kia, thời gian tựa như đọng lại vậy, nếu như có thể, Corrine hy vọng vẫn cứ như thế.

Tiếp tục đọc

[TQMLH] Chương 57

☆, Chương 57: Khai chiến

 

“… Trận chiến muốn bắt đầu sao?” Iven ngơ ngác hỏi.

 

“Chỉ có hai chiến hạm, đối phương có lẽ chỉ là đang thử thăm dò.” Corrine nói, sau đó từ trên lấy khăn mặt, ném cho Iven, “Nên lâu khô tóc đi, cẩn thận cảm mạo.”

 

Iven lúc này mới phát hiện bộ dạng của mình, liền vội vàng xoay người vào phòng tắm, lúc đi ra, đã đổi lại một bộ đồ khô. Áo sơ mi trắng và quân tây màu đen, phô ra chân thon dài. Ánh mắt của Corrine từ trên đùi Iven, chậm rãi đi lên, sau đó rơi vào trên mặt y, có lẽ là bởi vì hơi nóng trong phòng tắm , mặt của Iven có chút đỏ lên.

 

Iven tựa hồ có tâm sự, vì thế cũng không chú ý tới ánh mắt của Corrine.

 

“Không ngại tôi ngồi xuống chứ.” Corrine nói.

 

Iven vội vã gật đầu. Cách lần gặp mặt trước đã hai năm, cũng đã qua nhiều năm như vậy, hai người lần đầu tiên tâm bình khí hòa ngồi cùng nhau.

 

Ngón tay của Iven theo bản năng cuộn lại. Y tựa hồ muốn mở miệng nói, thế nhưng lời vừa đến miệng thế nào cũng nói không ra. Có thể chính như lời Kach nói, y vẫn luôn có tâm đề phòng trước mặt Corrine, cho dù Corrine đã cứu y, có một số việc cũng không có thể đơn giản biến mất.

 

“Iven, cậu đến chiến trường, tôi rất kinh ngạc.”

 

“Hai năm trước, thương thế của anh có phải rất nặng không? Bây giờ còn di chứng không?”

 

Hai người đồng thời nói. Corrine nghe được lời Iven nói, đôi mắt xanh thẳm chợt trừng lớn, chăm chú nhìn Iven, trong mắt có ưu tư khó diễn tả được. Thanh âm của Corrine cơ hồ có chút run rẩy hỏi: “Iven, cậu đang quan tâm tôi sao?”

 

Ánh mắt của Iven lóe lóe, sau đó dời ánh mắt, tận lực giải thích: “… Anh là vì tôi mà bị thương.”

 

Corrine đứng lên, bướcvòng qua bàn, ngồi xuống bên người Iven, tâm tình của Corrine rất tốt, nhất là ngửi thấy mùi xà phòng trên người Iven. Corrine đột nhiên vươn tay, ôm Iven vào trong ngực. Hắn đã sớm muốn làm như vậy, mỗi một lần nhìn người trong video, thế nhưng mỗi một lần, hắn vươn tay, mới có thể hoàn hồn, trước mặt hắn là màn hình lạnh như băng, người ở bên trong cũng là ảnh thu nhỏ. Thế nhưng hắn hiện tại ôm được rồi, người trong ngực là chân thật, có độ ấm của cơ thể. Iven không có giãy ra, thế nhưng hai tay để ở bên người, tựa hồ như ngừng lại chỗ đó.

 

“Tướng quân Corrine!” Thanh âm của quan sát viên vang lên. Quan sát viên đi vào quá nhanh, một tiếng gõ cửa dồn dập liền đẩy cửa ra, chờ thấy rõ tình huống bên trong, quan sát viên kinh ngạc há to miệng, nhìn tướng quân ôm một người vào trong ngực. Cho dù là lễ nghi, lúc ôm cũng là rất nhanh liền tách ra, thế nhưng cái ôm trước mặt, càng giống như là giữa người yêu với nhau.

Tiếp tục đọc